Thay Lời Muốn nói
.:'(¤¯`°- [H][S][S][Đ].-°´¯¤)':. :: ๑۩۞۩๑Giao Lưu Làm Quen๑۩۞۩๑ :: --›«°´¯))..[ Thay Lời Muốn nói ]..((¯`°»‹--
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Thay Lời Muốn nói
Lưu là nhớ Niệm là thương
Hai chữ Vấn Vương kết thành Kỷ Niệm
Tôi với Em tuy không có nhiều Hoài Niệm
Nhưng nó không Thể Làm Tôi quên Em
Đời bình yên hay đời sóng gió
Hạnh phúc tầm thường hay hạnh phúc cao sang
Những ký ức trong đời Tôi nếu mai này tính lại
Có lẽ nào không có mối tình Em
Trong đời, ai đã bao lần có kỉ niệm đặt tên cho mình là miền ký ức ??? Có miền ký ức chợt đến chợt đi nhẹ như một cơn gió thoảng, có miền ký ức nặng nề dai dẳng làm sũng ướt cả lòng người, nhưng trong mọi cái ai cũng đều thấy thật buồn. Bởi lẽ, những lúc lặng lẽ trong cái miền ký ức đầy ảm đạm, tất cã đều nhận thấy rằng hình ảnh vẫn còn nguyên, chẳng thể nào nhạt nhoà. Nhưng “Tình chết không đợi chờ, tình xa ai nào ngờ...”,những mối tình vụng dại chẳng thể nào đoán trước những sóng gió của cuộc đời. Chuyện duyên tình trắc trở đã làm tan vỡ bao nhiêu giấc mộng vàng.
Tất cả giờ đây đã trở thành "kỷ niệm". Những "kỷ niệm" đẹp được dệt bằng những giấc mơ hồng của cổ tích, được tô điểm bằng nụ cười rạng rỡ của một thời dĩ vãng... của những con người với niềm đồng cảm, sự thấu hiểu của chính trái tim .
Thời gian nghiệt ngã đã cuốn trôi kỷ niệm thành vết trắng mờ mùa lũ xiết... Đẩy lùi miền ký ức ấy vào sâu thẳm ngăn kéo tâm hồn. Nhưng với bạn,với tôi dường như chỉ mới hôm qua - chưa bắt đầu đã vội vàng kết thúc...
Viết cho bạn, viết cho hoài niệm về tình đầu dang dở, thoảng qua... cơn gió ấy cuốn đi về một thẳm sâu, xa lắc đến không cùng. Để rồi chiều nay, một nỗi buồn vô cớ lại ùa về choáng ngợp niềm đau.
Không biết bạn đang vui hay đang buồn, chỉ thấy lòng mình da diết nhớ xa xăm... phải vậy không..???
Thời gian nghiệt ngã đã cuốn trôi kỷ niệm thành vết trắng mờ mùa lũ xiết... Đẩy lùi miền ký ức ấy vào sâu thẳm ngăn kéo tâm hồn. Nhưng với bạn,với tôi dường như chỉ mới hôm qua - chưa bắt đầu đã vội vàng kết thúc...
Viết cho bạn, viết cho hoài niệm về tình đầu dang dở, thoảng qua... cơn gió ấy cuốn đi về một thẳm sâu, xa lắc đến không cùng. Để rồi chiều nay, một nỗi buồn vô cớ lại ùa về choáng ngợp niềm đau.
Không biết bạn đang vui hay đang buồn, chỉ thấy lòng mình da diết nhớ xa xăm... phải vậy không..???
Bạn có một điều gì đó ấp ủ, bạn muốn nói nhưng bạn không sao mở lời được .Bạn vô tình chạm một ai đó,và bạn đã lỡ nhớ thương,làm sao để cho người ấy biết bây giờ? Đừng mãi chờ… ở góc xưa nữa… chúng tôi với hết khả năng của mình sẽ giúp bạn !!!
Và thật lãng mạn, nếu trong một ngày đặc biệt, người ấy nhận được 01 bản tin online với những thông điệp thật lãng mạn !!!
Hãy gữi cho chúng tui những tâm sự thầm kín ấy tại Box này hoặc qua email : boy_bankeo_online@yahoo.com thông điệp của bạn sẽ được chia sẽ với người ấy …. Ghi rõ địa chỉ email của người nhận, chúng tôi sẽ gửi link bài viết cho người bạn cần gửi. Hãy để chúng tôi giúp bạn truyền tải những thông điệp ấy đến người bạn yêu quý!!!
Và thật lãng mạn, nếu trong một ngày đặc biệt, người ấy nhận được 01 bản tin online với những thông điệp thật lãng mạn !!!
Hãy gữi cho chúng tui những tâm sự thầm kín ấy tại Box này hoặc qua email : boy_bankeo_online@yahoo.com thông điệp của bạn sẽ được chia sẽ với người ấy …. Ghi rõ địa chỉ email của người nhận, chúng tôi sẽ gửi link bài viết cho người bạn cần gửi. Hãy để chúng tôi giúp bạn truyền tải những thông điệp ấy đến người bạn yêu quý!!!
Được sửa bởi BQT Cấp Cao ngày Fri Aug 14, 2009 12:42 am; sửa lần 1.
Tâm Sự Của Bạn Thanh Hằng
Chẳng hiểu sao cả tuần nay em có thói quen đi dạo vào buổi tối . Em thong thả, từng bước thả hồn trên con đường mang bao kỷ niệm. Trăng sáng quá! Em chợt nhớ đến anh. Tim em đập mạnh. Sao lại thế này? Bình tĩnh đi nào, không được nhớ, không được nghĩ, về thôi! Nhưng sao chân em không muốn bước. em muốn nhớ về những ngày tháng đẹp vô ngần ấy....
Có nhiều lúc em tự hỏi “Quá khứ” là gì? Phải chăng là những gì thuộc về ngày hôm qua, nhưng em lại sợ phải đối diện với nó – em không muốn chúng thi nhau xâu xé trái tim em.
Tập thơ viết tặng anh thuở ấy
Mực vẫn xanh màu hay đã phai?
Ngồi đây góp nhặt từng kỷ niệm, em nghe lòng mình bàng hoàng như vừa qua một cơn mơ. Em không đủ sức dang đôi tay mình níu anh quay trở lại. Còn anh? có khi nào anh tìm lại khoảng trời ngày xưa, khoảng trời kỷ niệm có anh, có em. Tập thơ nó viết tặng cho anh, những bài thơ nghịch ngợm, ngộ nghĩnh, bình dị như tâm hồn non nớt của em ngày ấy. Đã bao lần, rất nhiều lần em muốn hỏi: anh có còn nâng niu trân trọng, gói ghém nó vào tận đáy lòng mình, anh có còn lật ra xem và cười thật tươi sau những bề bộn công việc thường ngày? Như cái thuở ấy – thuở có em bên anh …
Những bài thơ ngày ấy vô tư, dễ thương; những bài thơ ngày nay già dặn, ẩn chứa một cái tôi đơn độc, nghẹn ngào một nỗi đau thầm kính. Chia tay! Chẳng biết anh thế nào, còn em – luôn mang trong mình cảm giác trốn tránh một cái gì đó mà mình cũng chẳng rõ nữa. Khoảng cách! Nếu nó chỉ là một dấu gạch ngang thật ngắn thì đó là dấu chuyển tiếp gắn bó hai tâm hồn với nhau nhưng ta chỉ cần kéo cái gạch ngang ấy dài thêm chút nữa, nó sẽ trở thành một đoạn đừờng ngăn cách, xa gần như vô định mà cả hai chúng ta đều không đủ sức níu kéo. Như khoảng cách giữa em và anh bây giờ vừa gần cũng vừa rất xa xôi. Gần đến mức chỉ cần một cú phone, em sẽ lại nghe được giọng nói yêu thương của anh: ấm áp và thiết tha – nhưng cũng xa lắm – xa đến nỗi cả hai đều mệt mỏi chẳng đủ sức tìm lại nhau. Mà cũng phải, tìm lại nhau làm gì nữa một khi tất cả đã lùi lại quá xa, khi hạnh phúc bất chợt hô biến thành đau khổ, khi mơ ước phút chốc rùng mình biến thành quá khứ và tồn tại như một mớ kỷ niệm khó phai nhòa. Em lau dòng nước mắt đọng viền mi, chợt phát hiện ra dạo này em rất thường hay khóc:
“Em đã biết mình khác nhau nhiều quá
Nên cam đành trả lại trái tim nhau”
Vâng! Hãy để quá khứ là quá khứ, ngủ yên và lụi tàn. Trả lại cho anh những ngày tháng có nhau, trả cho anh đôi mắt nồng nàn, yêu dấu, trả luôn vòng tay ấm, trả cả những ân cần lo lắng, trả nụ hôn đầu trao nhau vội vã. Vậy còn anh, cớ sao không trả lại cho em cái vô tư, bướng bỉnh mà anh đã lấy mất, hãy trả lại cho em những tháng ngày của riêng em …
“Người yêu của tôi ơi!” Xin được một lần gọi anh như thế: lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng, để rồi sẽ lãng quên. Mình đã từng có một thời yêu: nồng nàn và say đắm. Em sẽ cố gắng dồn nén tất cả vào ký ức của chính mình, chỉ xin anh một điều:
“Tập thơ thuở ấy xin trả lại
Ðể bước anh đi khỏi lụy phiền”
Có nhiều lúc em tự hỏi “Quá khứ” là gì? Phải chăng là những gì thuộc về ngày hôm qua, nhưng em lại sợ phải đối diện với nó – em không muốn chúng thi nhau xâu xé trái tim em.
Tập thơ viết tặng anh thuở ấy
Mực vẫn xanh màu hay đã phai?
Ngồi đây góp nhặt từng kỷ niệm, em nghe lòng mình bàng hoàng như vừa qua một cơn mơ. Em không đủ sức dang đôi tay mình níu anh quay trở lại. Còn anh? có khi nào anh tìm lại khoảng trời ngày xưa, khoảng trời kỷ niệm có anh, có em. Tập thơ nó viết tặng cho anh, những bài thơ nghịch ngợm, ngộ nghĩnh, bình dị như tâm hồn non nớt của em ngày ấy. Đã bao lần, rất nhiều lần em muốn hỏi: anh có còn nâng niu trân trọng, gói ghém nó vào tận đáy lòng mình, anh có còn lật ra xem và cười thật tươi sau những bề bộn công việc thường ngày? Như cái thuở ấy – thuở có em bên anh …
Những bài thơ ngày ấy vô tư, dễ thương; những bài thơ ngày nay già dặn, ẩn chứa một cái tôi đơn độc, nghẹn ngào một nỗi đau thầm kính. Chia tay! Chẳng biết anh thế nào, còn em – luôn mang trong mình cảm giác trốn tránh một cái gì đó mà mình cũng chẳng rõ nữa. Khoảng cách! Nếu nó chỉ là một dấu gạch ngang thật ngắn thì đó là dấu chuyển tiếp gắn bó hai tâm hồn với nhau nhưng ta chỉ cần kéo cái gạch ngang ấy dài thêm chút nữa, nó sẽ trở thành một đoạn đừờng ngăn cách, xa gần như vô định mà cả hai chúng ta đều không đủ sức níu kéo. Như khoảng cách giữa em và anh bây giờ vừa gần cũng vừa rất xa xôi. Gần đến mức chỉ cần một cú phone, em sẽ lại nghe được giọng nói yêu thương của anh: ấm áp và thiết tha – nhưng cũng xa lắm – xa đến nỗi cả hai đều mệt mỏi chẳng đủ sức tìm lại nhau. Mà cũng phải, tìm lại nhau làm gì nữa một khi tất cả đã lùi lại quá xa, khi hạnh phúc bất chợt hô biến thành đau khổ, khi mơ ước phút chốc rùng mình biến thành quá khứ và tồn tại như một mớ kỷ niệm khó phai nhòa. Em lau dòng nước mắt đọng viền mi, chợt phát hiện ra dạo này em rất thường hay khóc:
“Em đã biết mình khác nhau nhiều quá
Nên cam đành trả lại trái tim nhau”
Vâng! Hãy để quá khứ là quá khứ, ngủ yên và lụi tàn. Trả lại cho anh những ngày tháng có nhau, trả cho anh đôi mắt nồng nàn, yêu dấu, trả luôn vòng tay ấm, trả cả những ân cần lo lắng, trả nụ hôn đầu trao nhau vội vã. Vậy còn anh, cớ sao không trả lại cho em cái vô tư, bướng bỉnh mà anh đã lấy mất, hãy trả lại cho em những tháng ngày của riêng em …
“Người yêu của tôi ơi!” Xin được một lần gọi anh như thế: lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng, để rồi sẽ lãng quên. Mình đã từng có một thời yêu: nồng nàn và say đắm. Em sẽ cố gắng dồn nén tất cả vào ký ức của chính mình, chỉ xin anh một điều:
“Tập thơ thuở ấy xin trả lại
Ðể bước anh đi khỏi lụy phiền”
.:'(¤¯`°- [H][S][S][Đ].-°´¯¤)':. :: ๑۩۞۩๑Giao Lưu Làm Quen๑۩۞۩๑ :: --›«°´¯))..[ Thay Lời Muốn nói ]..((¯`°»‹--
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết